Kiều Cảnh Hi đáng yêu cắn ngón tay mình, phân tích nói: “Em luôn cảm thấy, trước đây ông ấy nhất định có tình ý với bà ngoại em.”
“Ừ?” Bởi vì ở đây giao thông không bị cản trở, Lục Đình Thâm hiếm khi có tâm trạng tốt, đầu ngón tay gõ nhịp nhàng trên vô lăng, tỏ ý cô nói tiếp.
Kiều Cảnh Hi phồng má, nét mặt mang theo vẻ nghiêm túc đáng yêu: “Từ vẻ mặt của ông ấy, còn có động tác và lời nói đều có thể chứng minh lời em nói.”
Sau đó cô vén mái tóc trên vai ra sau, lời này cô đã nín nhịn mấy giờ rồi. Lúc ấy vì phải làm phiền Tống Hồng Nho cho nên cô cũng không thể ở ngay trước mặt ông mà vô lễ nói ra những lời gì. Lúc này cuối cùng cũng có thể nói ra, cũng là một chuyện vui vẻ. Sau đó Kiều Cảnh Hi lại tò mò mở miệng nói với Lục Đình Thâm: “Làm sao, chẳng lẽ anh một chút cũng không phát hiện ra chuyện này có gì mờ ám sao?”
Nụ cười trên môi Lục Đình Thâm không giảm, ý vị thâm trường mở miệng nói: “Anh cũng thấy như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây