Kiều Cảnh Hi quan sát cô ta từ trên xuống dưới, nhận ra nếu so sánh giữa cô ta và Ân Hồng, rõ ràng trên người cô ta toát ra khí chất “Tôi không dễ hòa hợp“.
Nói như vậy cũng không quá lời, vì cô ta chỉ thiếu mỗi không khắc rõ những từ này ở trên mặt...
Trong lòng thầm nảy sinh dự cảm xấu, nhưng cô vẫn khách sáo gật đầu: “Chào cô.”
Ôn Hinh Nhu hắng giọng, quay sang nhìn Ân Hồng, rồi nói thẳng vào vấn đề chính: “Ân Hồng, mặc dù bình thường cô rất cố gắng, nhưng hội đồng quản trị đã thảo luận và đưa ra quyết định, bản thân năng lực của cô còn nhiều thiếu sót, cô không phù hợp làm người đại diện.”
Ân Hồng thầm hoảng hốt, còn chưa kịp lên tiếng giải thích, Ôn Hinh Nhu đã đẩy Chu Na tới trước mặt các cô, đồng thời thông báo: “Vì vậy, công ty xem xét đến tình hình chung, quyết định sắp xếp Chu Na tới đây, bởi vì Chu Na từng làm đại diện cho rất nhiều người mới, nên chị ấy có nhiều kinh nghiệm hơn so với cô.”
Ôn Hinh Nhu nở nụ cười dịu dàng với Kiều Cảnh Hi, nói: “Chị họ, hiện giờ chị đang trên đà phát triển sự nghiệp, đương nhiên có người giúp đỡ là tốt nhất. Để mời Chu Na tới giúp chị, em đã phải tốn rất nhiều tâm huyết đấy.”
Trên thực tế, Ôn Hinh Nhu nói như vậy là cố bán nhân tình, để Kiều Cảnh Hi cảm thấy mình thiếu nợ cô ta.
Ai ngờ, Kiều Cảnh Hi lại không cắn câu của cô ta, cô lạnh lùng nhìn Ôn Hinh Nhu, từ chối thẳng thừng: “Tôi không cần người đại diện khác, chỉ cần một mình Ân Hồng là được rồi.”
Nghe cô nói vậy, Ân Hồng thầm cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm kích vì Kiều Cảnh Hi đã đứng ra nói chuyện giúp cô. Xét cho cùng, công việc này rất quan trọng với cô ấy, cô ấy không thể để mất được.
Thấy Kiều Cảnh Hi không biết tốt xấu từ chối, sắc mặt của Ôn Hinh Nhu cũng lạnh dần xuống: “Đây là mệnh lệnh của công ty, không có chỗ cho chị từ chối.”
Nghe những lời này của Ôn Hinh Nhu, Ân Hồng như bị một kích trí mạng, đầu óc quay cuồng.
Đến khi phục hồi lại tinh thần, cô ấy lo lắng đến đỏ ửng hai mắt, túm lấy cánh tay của Kiều Cảnh Hi hỏi: “Nếu chị bị mất vị trí người đại diện này, sau này chị sẽ phải làm thế nào?”
“Chị yên tâm, em sẽ cố gắng tranh thủ giúp chị.” Không còn cách nào khác, Kiều Cảnh Hi đành phải an ủi cô ấy trước như vậy.
Dù sao, hiện giờ cô còn chưa chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Thẩm thị, cũng không có cách thoát thân, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của công ty, cũng không có cách nào cãi lại.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Kiều Cảnh Hi, Ôn Hinh Nhu biết mình đã đạt được mục đích như mong muốn, trong lòng thầm đắc ý.
Nếu đã nói rõ ràng mọi chuyện, cô ta cũng không cần phải ở lại đây nữa. Trước khi rời đi, Ôn Hinh Nhu còn không quên dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Na: “Sau này phải nhờ vào chị nhiều.”
Chu Na nhướn mày, làm động tác tay OK, khóe môi nhếch lên nở nụ cười đểu.
Ôn Hinh Nhu vừa rời đi, Chu Na đã bắt đầu chắp tay sau lưng, ra vẻ ở đây cô ta là người to nhất.
Kiều Cảnh Hi đoán được ý định của Ôn Hinh Nhu, trong lòng lại càng khinh bỉ cô ta hơn.
Mặc dù trên danh nghĩa Ôn Hinh Nhu vừa đưa ra thông báo, nhưng Chu Na là người của cô ta, mặc kệ là tốt hay xấu, Kiều Cảnh Hi đều không định để cô ta ở trong mắt.
Ỷ vào vừa rồi Ôn Hinh Nhu đứng đây nói giúp mình, Chu Na cáo mượn oai hùm nói: “Sau này cô không cần phải quan tâm đến tất cả mọi công việc nữa, tất cả đều sẽ do tôi tới xử lý.”