Kiều Cảnh Hi nhìn vào bức tranh này, không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác thân thiết, hồi lâu vẫn không dời đi, nhưng lần này là bởi vì cảm giác thân thuộc đang bao trùm quanh cô.
Tống Hồng Nho thấy cô mãi không đưa ra lựa chọn bèn đi về phía cô, theo tầm mắt cô nhìn sang.
Lúc thấy ánh mắt cô tập trung nhìn chằm chằm vào bức tranh treo trên tường kia, trong lòng Tống Hồng Nho sửng sốt, lập tức nói: “Ánh mắt cháu đúng là đủ sắc bén. Nói đến, bức tranh này là một món quà không thể tặng, hôm nay đưa cho cháu... cũng coi như nửa vật về nguyên chủ đi.”
Tống Hồng Nho nhìn Kiều Cảnh Hi một cái, sau đó lại nhìn vào người trong bức chân dung, không kìm lòng nổi đem hai người hợp làm một.
“Vừa tốt, vừa tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây