Sau khi Tống Hồng Nho nói xong những lời này, mơ hồ nhận ra ông đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn đối với Kiều Cảnh Hi. Chỉ thấy ông tặc lưỡi tán dương: “Khó trách cô lại có thể nhìn ra được ý cảnh trong bức tranh này của tôi. Đây hoàn toàn là sự kế thừa từ tài năng của bà ngoại cô!”
Lần này lúc ông đưa ánh mắt quan sát Kiều Cảnh Hi lần nữa, rõ ràng đã hoàn toàn bất đồng với lúc nãy: “Vốn tôi còn tưởng gen tốt đẹp của bà ngoại cô sẽ bị mất sạch ở chỗ ông ngoại cô cơ. Hôm nay xem ra cũng không tệ lắm!”
Kiều Cảnh Hi chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng quái dị, bèn ngượng ngùng cười một tiếng, phụ họa gật đầu.
Tống Hồng Nho vẫn mang dáng vẻ say mê với quá khứ, mắt ông nhìn ra ngoài cửa sổ, thần thái trong mắt vừa đậm đà lại vừa tùy tiện như màu sắc trong lời nói.
“Nếu như ban đầu không phải bởi vì ông ngoại cô ích kỷ giấu bà ngoại cô đi thì Thanh Thu chắc chắn sẽ không rời khỏi giới văn học!” Ông lại thở dài lần nữa, oán hận nói: “Tài năng văn chương của Thanh Thu đều bị ông ngoại cô cho phá hủy toàn bộ mọi thứ! Ông ta chỉ là một kẻ thô bạo, là một con buôn hoàn toàn, làm sao có thể hiểu được cảnh giới của chúng tôi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây