Nghĩ đến hòm mail trống rỗng cùng chiếc điện thoại không có động tĩnh gì, Ân Hồng buồn bã lắc đầu, thoạt nhìn có vẻ hơi mất mác. Như thể cô ấy đang cảm thấy áy náy vì mình là người đại diện của Kiều Cảnh Hi, lại không thực hiện tốt nhiệm vụ của mình.
Về lý thuyết, dạo này độ nhận diện của Kiều Cảnh Hi đã phổ biến hơn, cũng liên tục được lên bảng hotsearch,dù thế nào cũng phải nhận được một hai thông báo mới đúng, nhưng bên phía cô ấy không nhận được gì cảm chẳng lẽ là có người cố tình quấy phá phía sau?
Nghĩ như vậy, Kiều Cảnh Hi hơi cau mày lại, chuyển sang chủ đề khác: “Vậy chị đã làm đơn xin từ chức chưa?”
“Chị đã nộp đơn rồi…” Ân Hồng do dự một lúc: “Nhưng bên phía trụ sở chính còn chưa chấp thuận.” Trầm mặc trong chốc lát, cô ấy lại bổ sung thêm một câu: “Lần này chị tới vì chuyện này đây.”
Kiều Cảnh Hi vừa nghe cô ấy nói vậy đã hiểu ngay ra, bên kia không chấp thuận, cho thấy toàn bộ công việc đều phải được Thẩm Lạc Trạch phê duyệt trước, anh ta và Ôn Hinh Nhu đều không có ý tốt chỉ muốn bỏ đá xuống giếng cô, thì làm gì tốt bụng đi giúp cô sắp xếp công việc được?
Cô nhếch khóe môi cười lạnh, cho dù có công việc, sợ rằng cũng đều bị bọn họ cản lại hết rồi.
Tuy nhiên, sự thật cũng đúng như vậy, kể từ khi Kiều Cảnh Hi nhận được vai diễn mới, có rất nhiều người ấn tượng với cô. Đúng là bên phía Thẩm Lạc Trạch đã nhận được mấy hợp đồng quảng cáo, nhưng vì sự ích kỷ của mình, anh ta từ chối hết.
Ôn Hinh Nhu cũng biết chuyện này, lúc này, hai người đang ngồi ở trong phòng làm việc bàn bạc về chuyện này ——
“Lạc Trạch, theo ý kiến của em, Kiều Cảnh Hi là loại người đứng núi này trông núi nọ, anh xem, anh tranh thủ một vai trong quảng cáo kia cho cô ta, cô ta có thèm cám ơn anh đâu? Chúng ta không thể nhận thông báo cho cô ta được, cũng không thể phê duyệt đơn từ chức của Ân Hồng.” Ôn Hinh Nhu cầm tờ đươn từ chức của Ân Hồng, không ngừng giật dây Thẩm Lạc Trạch. Lúc nói những lời này, trong mắt cô ta thoáng lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Thẩm Lạc Trạch nhất thời lên tinh thần, hào hứng hỏi: “Em có chủ ý hay gì?”
Cô ta ném tờ đơn xin từ chức vào trong thùng rác, cười khẩy nói: “Không chỉ không phê duyệt đơn từ chức của Ân Hồng, chúng ta còn phải sắp xếp người đại diện khác hiểu chuyện hơn cho Kiều Cảnh Hi.”
Người nào hiểu Ôn Hinh Nhu đều sẽ biết cô ta không tốt bụng đến vậy, cô ta đưa ra ý kiến này, hoàn toàn đều vì tiện cho việc chèn ép Kiều Cảnh Hi mà thôi.
Thẩm Lạc Trạch hiểu ý gật đầu, trong mắt thoáng lóe lên ánh sáng tàn nhẫn giống Ôn Hinh Nhu. Hai người bọn họ cùng cấu kết với nhau làm việc xấu bao nhiêu lâu, sao anh ta không hiểu ý của Ôn Hinh Nhu? Bề ngoài thì nói là tìm người đại diện mới cho dễ nghe, nhưng trên thực tế là sắp xếp người theo dõi từng hành động cử chỉ của Kiều Cảnh Hi, tiện thể thực hiện kế hoạch chèn ép của bọn họ.
Ôn Hinh Nhu lại tiếp tục làm nũng: “Lạc Trạch, anh đừng nghĩ em cố tình tính kế chị họ của em đấy, em chỉ thấy Ân Hồng không thể đảm nhiệm nổi công việc này... em đều vì đứng ở trên lập trường của anh lo nghĩ cho anh thôi, nếu không em cũng sẽ không nói nhiều đến vậy. Anh cứ nghĩ thử xem, nếu Kiều Cảnh Hi thật sự một bước lên trời, anh nghĩ cô ta có cắn ngược lại chúng ta không?”