Tỉ mỉ giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán, sau đó Lục Đình Thâm đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ như lông vũ, sắc đỏ trên gương mặt Kiều Cảnh Hi vẫn chưa tan hết, nhưng lý trí lại khiến cô đau khổ kêu lên: “Xong đời!”
“Có anh ở đây, sẽ không sao đâu.” Bên môi Lục Đình Thâm hiện lên một nụ cười lười biếng, khuôn ngực màu lúc mạch thản nhiên phơi bày trước mặt Kiều Cảnh Hi, khiến người ta cảm thấy an toàn.
Kiều Cảnh Hi bất mãn bĩu môi: “Anh còn nói, đều tại anh khiến em muộn cả một tiếng, đến muộn một tiếng chắc chắn sẽ có người nói em không nghiêm túc…”
Sau khi được thỏa mãn, ý cười trên môi Lục Đình Thâm càng sâu hơn: “Tại sao, em còn đặc biệt đếm thời gian?”
Kiều Cảnh Hi ngẩn người, sau khi nhận ra anh nói đến chuyện gì, lập tức vừa thẹn vừa giận đập lên vai anh một cái: “Anh xấu lắm!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây