Quản gia đã sớm cung kính đứng dưới tầng dưới chờ đợi, đối phương cực kỳ kinh ngạc trước sự vô pháp vô thiên của Kiều Cảnh Hi, ngay lúc ông ấy gấp gáp muốn hỏi, Lục Đình Thâm mấp máy khóe môi, thỏa mãn sự tò mò của ông ta.
“Cô ấy là Thiếu phu nhân tương lai.”
Quản gia bừng tỉnh hiểu ra, đúng là dạo này ông ấy có nghe nói thiếu gia sắp đính hôn, ông ấy cứ cho là giả, nhưng không ngờ lại là thật.
Ngày hôm sau Kiều Cảnh Hi tỉnh lại, cô lười biếng duỗi người.
Ngay khi cơn mỏi mệt dần biến mất, cô cũng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh xa lạ mà sang trọng. Nghĩ tới cảnh tượng say rượu đêm hôm qua, Kiều Cảnh Hi trợn tròn hai mắt, tim gan đều run rẩy theo.
Đây… đây là đâu? Chẳng lẽ mình đã thất thân với người khác?
Nghĩ tới đây, cô lập tức cúi đầu nhìn vào cơ thể của mình, lúc thấy quần áo trên người mình đều đã bị thay hết, cô vội vàng lấy tay che ngực.
Ngày hôm qua mình hoàn toàn mất đi ý thức, chẳng lẽ mình uống say đã làm ra loại chuyện ngu xuẩn gì...
Biểu tình thay đổi liên xoành xoạch của cô bị Lục Đình Thâm ngồi trên ghế sa lon thu hết vào mắt, Lục Đình Thâm nhếch khóe môi nở nụ cười ý vị sâu xa, giễu cợt nói: “Em tỉnh rồi?”
Nghe thấy tiếng đàn ông vang lên trong phòng, Kiều Cảnh Hi vội vàng dùng chăn quấn chặt lấy người, run rẩy hỏi: “Quần áo của tôi… tôi là anh thay ra à?”
Lục Đình Thâm cười càng sâu hơn: “Tối hôm qua người nào đó năn nỉ ỉ ôi đòi về nhà với tôi, hơn nữa —— “
Để kích thích cô, anh còn cố tình nâng cao giọng nói: “Hơn nữa còn xảy ra chuyện không thể miêu tả.”
Kiều Cảnh Hi thật sự đã có lòng muốn chết, cô không dám nhìn anh, vùi đầu vào trong chăn buồn rầu nói: “Tại sao anh không ngăn tôi lại!”
Lục Đình Thâm xòe tay, tỏ vẻ bất lực nói: “Tôi cũng muốn ngăn lắm chứ, nhưng đức hạnh của người nào đó, muốn ngăn cũng không ngăn được.”
Không cần đoán cũng có thể nghĩ ra được hình ảnh đáng xấu hổ đó, Kiều Cảnh Hi đỏ bừng mặt lên.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, người giúp việc nữ cúi đầu chào Lục Đình Thâm xong, đẩy một giá quần áo đi vào. Quần áo trên giá đều là của thương hiệu cao cấp đắt tiền, làm Kiều Cảnh Hi nhìn đến hoa cả mắt.
Người giúp việc nữ nhỏ giọng nhắc nhở: “Xin hỏi, cô còn muốn tôi thay đồ giúp cho không?”
“Không cần.” Nghe thấy vậy, Kiều Cảnh Hi mới hiểu ra vừa rồi anh đang đùa mình, phẫn nộ trợn mắt nhìn Lục Đình Thâm.
“Dạ vâng, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, thay đồ xong là có thể xuống dưới tầng dưới dùng bữa.” Nói xong những lời này, người giúp việc nữ cúi người lui ra ngoài.
Kiều Cảnh Hi thay đồ xong đi xuống, trên bàn đã bày đầy các món ăn tinh tế, người giúp việc đứng thành hai hàng sẵn sàng phục vụ, phấn chấn tinh thần nói: “Chào buổi sáng Thiếu phu nhân!”
Kiều Cảnh Hi bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, suýt nữa không đứng vững lăn xuống sàn nhà. Thảo nào có nhiều nữ minh tinh phá vỡ đầu cũng muốn gả vào nhà giàu, hóa ra cuộc sống cẩm y ngọc thực là thế này.
Nhưng đây là lần đầu tiên mình tới đây, sao bọn họ lại thống nhất gọi mình là “Thiếu phu nhân”? Chẳng lẽ là do anh giở trò quỷ? Kiều Cảnh Hi nghi ngờ quay sang nhìn Lục Đình Thâm.
Lục Đình Thâm phớt lờ biểu tình oán niệm của cô, khẽ mỉm cười nói: “Mau ăn đi, ăn xong tôi còn phải đến công ty, đến lúc đó tôi sẽ đưa em đi.”