Ngay lúc Lục Đình Thâm định đưa cô trở về, Kiều Cảnh Hi mông lung khép hờ hai mắt lại, cười hắc hắc như thể muốn chơi xấu: “Tôi không đi, anh đừng đuổi tôi đi nha, tôi muốn đi thăm nhà anh...”
Lục Đình Thâm biết rõ đây là những lời nói khi say của cô, lúc anh tiếp tục hỏi Kiều Cảnh Hi địa chỉ, cô khổ sở cau mày, lẩm bẩm như thể sắp khóc đến nơi: “Tôi không muốn về nhà, anh đừng đưa tôi về nhà có được hay không, về nhà cũng chỉ có mỗi một mình tôi, lẻ loi cô đơn, tôi sợ lắm...”
Thấy cô sống chết không chịu trở về, Lục Đình Thâm không biết phải làm sao, đành phải nhét Kiều Cảnh Hi vào ghế sau của mình, lái xe đưa cô về nhà mình.
Nửa tiếng sau, chiếc xe lái đến đích. Dưới ánh trăng mờ ảo, một căn biệt thự cao to rộng lớn xuất hiện trước mắt hai người. Nơi này là khu tấc đất tấc vàng, vậy mà chỉ tính riêng nhà để xe được thiết kế xa hoa đã rộng đến một trăm mét vuông.
Lục Đình Thâm đỗ xe vào nhà để xem, bật đèn mờ lên, người phụ nữ nằm ở ghế sau rúc người lại ngủ ngon lành như chú mèo nhỏ. Lục Đình Thâm hơi cong khóe miệng cười, mở cửa xe bế cô ra.
Kiều Cảnh Hi tựa đầu vào trên lồng ngực của anh, vô thức ôm lấy cổ anh, hơi thở nhàn nhàn khẽ phả vào trên da thịt anh, mang theo mùi men cồn gay mũi.
Dưới sự trêu chọc như có như không của cô, bụng dưới của anh dâng lên cỗ lửa nhiệt phừng phừng, Lục Đình Thâm hít thật sâu, cất bước đi về phía biệt thự.
Ánh sáng chói lóa bên trong tương phản rõ rệt với bóng đêm đen như mực bên ngoài, trên trần nhà phòng khách treo chiếc đèn pha lê lớn chiếu sáng cả căn phòng, quản gia và người giúp việc nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vội chia ra xếp ngay ngắn thành hai hàng, cung kính cúi chào.
Lúc nhìn thấy bóng người cao lớn đó còn bế theo một người trên tay, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Ngửi thấy mùi men rượu gay mũi, quản gia đã không nhịn được tò mò hỏi: “Thiếu gia, vị này là?”
Lục Đình Thâm không giải thích quá nhiều, khẽ mở môi mỏng: “Cho người đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi.”
Quản gia cúi đầu nhận lệnh, chỉ huy hai người giúp việc nữ phía sau bước lên. Lúc bọn họ một trái một phải định nhận lấy Kiều Cảnh Hi từ tay của Lục Đình Thâm, Kiều Cảnh Hi chợt bất mãn giãy giụa, mềm mại nói: “Không, tôi không đi đâu, tôi muốn đến thăm nhà anh, chúng ta đã nói rồi mà...”
Người phụ nữ này là ai? Dám đưa ra lời đề nghị càn quấy này với Lục Đình Thâm?
Ngay lúc tất cả mọi người đều khó có thể tin nổi, điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt đã xảy ra. Lục Đình Thâm không những không tức giận, còn cố nhẫn nại, dẫn cô lên phòng thăm quan trước.
Kiều Cảnh Hi cầm chốt cửa vừa khóc vừa cười, miệng lẩm bẩm nói: “Wow, đẹp quá, nơi này là lâu đài của công chúa à, tôi chưa bao giờ được đến nơi đẹp như thế này...”
Thấy cô như vậy, Lục Đình Thâm đứng bên cạnh cô vô hình cảm thấy đau nhói lòng? Chuyện này là thế nào? Tại sao mình lại có phản ứng như vậy? Rõ ràng chỉ là người phụ nữ mới gặp mấy lần thôi mà...
Loay hoay một lúc, người giúp việc không ngừng kêu khổ đi theo phía sau cô thu dọn, cuối cùng trong lời cầu ông nội cáo bà nội của người giúp việc, Kiều Cảnh Hi cũng ngủ mất.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ ngây thơ như đứa trẻ của cô, Lục Đình Thâm hơi ngẩn ra, cúi người hôn nhẹ lên trán cô.
Khoảng khắc xoay người khép cửa phòng lại, Lục Đình Thâm mệt mỏi nhíu mày.