Bởi vì lúc này cô ta nhớ rằng, mình và anh ta còn đang chiến tranh lạnh. Hai ngày nay hai người vẫn chưa nói chuyện nhiều, dù có nói cũng chỉ là những chuyện vụn vặt hàng ngày.
Ôn Hinh Nhu thầm nghĩ, nếu cô ta chủ động nói chuyện với Thẩm Lạc Trạch, chẳng phải sẽ thua sao? Cô luôn nhớ kỹ lời mẹ cô nói rằng để một người đàn ông có thể vứt bỏ mọi tôn nghiêm của bản thân mà yêu cô ta thì cô ta không được cúi đầu trước.
Ôn Hinh Nhu âm thầm nuốt sự tò mò của bản thân trở lại, quay đầu nhìn những tầng mây mù ngoài cửa sổ. Mà Thẩm Lạc Trạch thật sự không mở miệng nói gì tiếp, ngay cả một tiếng gọi kia của Ôn Hinh Nhu, anh ta cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Ôn Hinh Nhu quả thực tức đến hộc máu, còn cho rằng Thẩm Lạc Trạch đây là cố ý lạnh nhạt với mình. Nhưng cô ta lại không biết, Thẩm Lạc Trạch đang nghĩ đến chuyến đi Pháp thất bại lần này mà cảm thấy phiền.
Trợ lý không biết chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ, vẫn ngồi phía sau ăn đồ ăn vặt do tiếp viên mang tới, chỉ cảm thấy ngồi ở khoang thương gia thoải mái hơn nhiều so với khoang phổ thông...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây