Ôn Hinh Nhu khẽ hắng giọng, hạ kính râm xuống giả vờ thấp giọng quát trợ lý: “Tại sao em có thể nói với Cảnh Hi như vậy, bọn họ sẵn sàng ngồi khoang phổ thông cũng chỉ vì muốn tiết kiệm tiền cho công ty mà thôi, hoặc có lẽ họ quen thuộc với cách phục vụ ở khoang phổ thông thì sao, em đừng có lắm miệng!”
Ý tứ này của cô ta nếu là người tinh ý đều nhận ra cô ta đang cố tình chế giễu đám người Kiều Cảnh Hi. Đương nhiên trợ lý cũng nghe hiểu mấy lời này ngoài mặt là răn dạy nhưng thực ra đang gây áp lực lên Kiều Cảnh Hi, cô ta lập tức gật đầu phụ họa, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Ôn Hinh Nhu lúc này đeo lại kính râm, nói: “Nhắc mới nhớ, dù sao chị cũng không thích không gian ở khoang phổ thông, quá nhiều người, không khí sẽ không trong lành, vi khuẩn cũng nhiều hơn. Trời ạ, nghĩ đến đã thấy đáng sợ...”
Để phối hợp với câu nói của mình, cô ta còn cố ý run run bả vai: “May sao lát nữa chị cũng sẽ ngồi ở khoang thương gia, khoang phổ thông đúng là không chịu nổi...”
Trợ lý nhanh chóng kẻ xướng người hoạ với cô ta, nịnh hót nói: “Chị Hinh Nhu phải chiều chuộng bản thân một chút, không thể so sánh với mấy người cẩu thả được đâu...”
Chẳng mấy chốc đã đến lượt họ xếp hàng, cũng may ở chỗ này phải giữ trật tự nên bọn họ không thể nói chuyện nữa. Ân Hồng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó quay sang Kiều Cảnh Hi nói nhỏ: “Bọn họ kẻ tung người hứng đúng là trời sinh mà, chúng ta coi như không quen biết cô ta đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây