Lục Đình Thâm không ngờ Kiều Cảnh Hi lại nói câu này tương tự như lời thổ lộ, trong lòng trào lên một tia vui mừng vì sự bất mãn của cô, anh cũng nheo mắt giả tức giận nói: “Không được thấy anh là ý gì, dù sao cũng là người ngày mai phải rời đi rồi, em tốt xấu gì cũng nên nói lời gì dễ nghe dỗ dành anh, không được sao?”
Kiều Cảnh Hi nheo mắt cười, hàng mi dài nhấp nháy như hai chiếc lưỡi liềm đáng yêu. Không biết có phải vì uống chút rượu mà lời nói ra cũng trở nên ngọt ngào mềm mại.
“Em nói thật đó, em rất không nỡ rời xa anh, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy anh.”
Lục Đình Thâm chỉ cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, kìm nén sự xuất thần trong lòng, giả bộ lãnh đạm: “Không nhất định, đến lúc đó nói không chừng có thể có chuyện bất ngờ.”
Kiều Cảnh Hi đột nhiên nhào tới, thân mật nắm lấy cánh tay Lục Đình Thâm, nở nụ cười rất ngọt ngào: “Bất ngờ gì vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây