Kiều Cảnh Hi nhìn thấy Tần Ngọc Liên phản ứng lớn như vậy, hốc mắt của cô lập tức đỏ lên, nhanh chóng tiến lên cướp lại chăn. Em trai cô không thể xảy ra chuyện, nhất định không thể xảy ra chuyện!
Tần Ngọc Liên véo rất chuẩn, em trai là nhược điểm trí mạng của cô, cậu cũng là hy vọng duy nhất ở bên cạnh Kiều Cảnh Hi.
“Không phải mày không để bụng đến sống chết của em trai mày sao!” Tần Ngọc Liên tức giận trừng mắt trắng nhìn cô một cái, sau đó bà ta từ bỏ tranh cướp, tiện tay vứt chăn ở trên mặt đất.
Kiều Cảnh Hi cắn cắn môi, vội vàng nhặt chăn lên, sau đó cẩn thận phủi phủi vết bẩn ở phía trên, rồi đắp lên trên người của cậu với sự thương tiếc.
Thậm chí trước khi đi bà ta còn không quên cảnh cáo cô một câu: “Bây giờ ván đã đóng thành thuyền, mày cưới thì cũng cưới, không cưới cũng phải cưới!”
Kiều Cảnh Hi nghe thấy lời này, trong lòng cô trở nên căng thẳng, sắc mặt càng tái nhợt hơn. Đối với mối hôn sự hoang đường này, cho dù cô không muốn, nhưng mà căn cứ vào tình trạng bây giờ mà nói, căn bản là cô không có sức để phản kháng lại Tần Ngọc Liên.
Tầm mắt của cô lại chuyển lên trên người của cậu bé một lần nữa, khuôn mặt nhỏ dịu dàng xinh đẹp của Kiều Cảnh Hi đau khổ nhăn thành một cục, dù như thế nào thì trong lòng cô cũng không thể vui vẻ nổi.
Trong đầu cô vẫn luôn quanh quẩn mấy câu nói kia của mợ Tần Ngọc Liên, Kiều Cảnh Hi đờ đẫn đi ra khỏi bệnh viện.
Trên đường người đi đường và xe cộ chợt loé lên rồi biến mất, còn có cả mấy chiếc xe suýt chút nữa đã đâm vào cô. Tài xế ngó đầu ra từ trong cửa sổ hung dữ nổi giận mắng: “Mắt bị rồi à, không nhìn đường bị đâm chết cũng xứng đáng!”
Kiều Cảnh Hi chua xót cười, lui về phía sau vài bước, quả thực là tâm trạng của cô đang không ổn ở mức chạm đáy.
Cô đi đến một cái biển giao thông công cộng rồi dừng lại, lấy di động ra lướt lướt tìm thông tin. Nhìn thấy hai chữ “Tô Nhan” này, cô chần chờ một lát, sau đó gọi sang đầu dây bên kia.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói của Tô Nhan rất không đàng hoàng: “Alo, Cảnh Hi, gần đây cậu chính là người nổi tiếng rồi, mình bị cậu bỏ rơi lâu như vậy... Cậu muốn đền bù cho mình như thế nào đây?”
Kiều Cảnh Hi buồn rầu trả lời lại: “Đừng trêu nữa, tâm trạng không tốt, đi uống rượu với mình đi.”
Tô Nhan chợt cắt đứt lời nói của cô: “Cậu đừng mà... Đêm đó còn chưa điên xong mà cậu đã mất tích, mình đã ăn đủ bài học của cậu rồi, cậu nói cậu muốn chơi lại một lần nữa, vậy thì mình phải tìm phải đi chỗ nào để tìm cậu đây...”
Nghĩ lại tới tình huống vào đêm hôm đó, khoé miệng của Kiều Cảnh Hi giật giật vài cái, trên mặt có chút không nhịn được. Cô xấu hổ nói: “Như vậy đi, mình không uống rượu, chỉ hát thôi, hát có thể chứ?”
Đây cũng không phải là yêu cầu vô lý gì, Tô Nhanh không lay chuyển được cô, đành phải đồng ý.
Sau khi hẹn nới gặp nhau xong, Kiều Cảnh Hi trực tiếp ngăn một chiếc xe lại ở bên cạnh đường cái đi thẳng đến chỗ đó.
Không lâu sau Tô Nhan cũng chạy đến cửa quán bar, cô ấy lập tức tiến lên ôm lấy bả vai của Kiều Cảnh Hi: “Nhan Nhi, mới chỉ mấy ngày không gặp, mà bây giờ cậu đã trổ mã càng mọng nước hơn rồi!”
Kiều Cảnh Hi vui đùa ầm ĩ một trận với cô ấy, tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn một chút. Lúc này hình như Tô Nhan lại nhớ tới chuyện chính, cô ấy thắc mắc nhíu mày lại hỏi cô: “Đúng rồi, buổi tối ngày hôm đó cậu say thành như vậy, rốt cuộc đi đâu chứ?”