Kiều Cảnh Hi nhìn thấy những lời này, cô vội vàng đăng nhập vào Weibo, sau đó phát hiện lượng fans lại bùng nổ tăng vọt lên, thấy vậy cô kiềm nén sự vui vẻ ở trong lòng lại, nhanh chóng chia sẻ lại bài viết vào tài khoản Weibo. Viết thêm một nội dung rất khiêm tốn, chính mình chỉ là một diễn viên hoàn toàn mới, cảm ơn mọi người đã yêu thích, sau này cô sẽ cố gắng hơn linh tinh.
Ôn Hinh Nhu mới vừa trở về công ty thì đã nhìn thấy tin tức này, cô ta lập tức trở nên bực bội, hôm nay ở hiện trường buổi thử vai Kiều Cảnh Hi thu hút tất cả ánh nhìn còn chưa nói, bây giờ bộ phim truyền hình này còn chưa bắt đầu quay, cô là một người đóng vai nữ số 2 lại nổi bật hơn cả nữ chính là cô ta, chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười cô ta sao?
Sự tức giận từng trận từng trận dâng lên ở trong lòng, cô ta ném máy tính bảng sang một bên, tâm trạng giận cá chém thớt cũng bắt đầu bực bội với biên kịch lên: “Hứa Hoan Nhan rốt cuộc là cô có ý gì, rõ ràng tôi mới là nữ chính, cô lại vì một cái vai phụ mà đẩy diễn?!”
Thẩm Lạc Trạch thấy vậy, anh ta hơi cau mày lại. Sau khi anh ta tính toán ở trong lòng một lượt, rồi mới vội vàng ở bên cạnh nói lời ngon tiếng ngọt an ủi cô ta: “Nhu Nhi, đừng tức giận, cho dù như thế nào thì người phụ nữ kia cũng không so được với em, em mới là bà chủ của tập đoàn Thẩm Thị thị, đừng thấy hôm nay độ hot của cô ta tăng lên, đến lúc đó có khi cô ta sẽ phải khóc thôi!”
Nghe thế Ôn Hinh Nhu hiểu ý cười, lúc này mới dần dần trở nên tốt đẹp hơn.
Sau khi đi ăn cơm với Ân Hồng xong, Kiều Cảnh Hi trực tiếp chạy đến bệnh viện chăm sóc cho em trai.
Trên giường bệnh có một cậu nhóc nhắm nghiền hai mắt, nhìn qua không hề có chút sự sống.
Cô vừa mới chia sẻ niềm vui khi chính mình nhận được vai diễn cho em trai, thì cửa phòng bệnh đột nhiên xuất hiện thêm một người, Tần Ngọc Liên mợ của Kiều Cảnh Hi.
Bà ta dựa người lên khung cửa, không hề có ý định muốn vào trong, thấy Kiều Cảnh Hi phát hiện ra bà ta đã đến, thì bà ta nhanh chóng bày ra biểu cảm xem kịch vui nói: “Ngày đính hôn của cháu đã được xác định rồi, vào một ngày trong cuối tháng này, mợ nói cho cháu trước trước, là muốn cho cháu chuẩn bị tốt tâm lý.” Như là sợ cô hiểu không giống bà ta, Tần Ngọc Liên cố ý cường điệu: “Nói cách khác, chỉ còn lại chưa đến mười ngày nữa.”
Nhắc tới đây, biểu cảm trên khuôn mặt của Kiều Cảnh Hi trở nên tái nhợt trong nháy mắt.
“Cứ chờ thêm một thời gian nữa đi.”
Vốn dĩ là cô muốn tìm cớ kéo dài thêm một đoàn thời gian nữa. Rốt cuộc thì cuộc hôn nhân này từ lúc bắt đầu cô đã không muốn nhận, cô cũng không muốn để cho chính mình tuổi già rơi vào trong khốn cảnh này, cuối cùng thì có ai muốn gà cho một lão già đâu? Nhưng lời này vừa ra đến bên miệng rồi, nhưng cô lại không thể nói được một từ nào.
Phát hiện cô có ý phản nghịch, trong mắt của mợ cô lập tức hiện lên một chút ánh sáng, bà ta vọt tới trước mặt cô uy hiếp cô nói: “Có phải cháu muốn mặc kệ tiền thuốc men của em trai mày hay không? Nếu đúng như lời nói của mợ, bây giờ mợ sẽ lập tức ngừng trả tiền thuốc men!”
Khi nói chuyện, bà ta còn kéo chiếc chăn ở trên người cậu bé xuống, nổi giận đùng đùng nói: “Tao thấy đồ đê tiện như chúng mày xứng đáng phải chịu tội, dứt khoát ngay cả bệnh viện cũng không cần ở!”