Đến chỗ đây, mọi người lại hít sâu một hơi nữa. Phải biết rằng trên đầu gối của cô không có bất cứ cái gì bảo vệ, mạnh mẽ quỳ rạp xuống dưới sàn nhà như vậy, cơn đau đớn truyền ra đều là sự thật.
Lúc này đã tới bước ngoặt về tình cảm rồi, Kiều Cảnh Hi giống như phát điên mà quỳ lạy ở trước mặt bọn họ, trong ánh mắt của cô ngoại trừ vẻ không thể tin tưởng được ra, thì còn chứa đầy sự đau đớn khiến người ta thương tiếc.
Nhưng mà người chết không thể sống lại, cô đần độn ôm lấy con rối vào trong lồng ngực, đau lòng như muốn chết ngửa mặt lên nhìn bầu trời, âm thanh của cô vào lúc này cứ day dứt mãi không thôi.
Dần dần, tiếng khóc của Kiều Cảnh Hi trở nên khàn khàn, cô bắt đầu ngây ngốc ngồi ở đó, một lúc lâu sau, lại bắt đầu bật cười, cười đến nỗi tuyệt vọng, cười đến nỗi oán giận...
Cảm xúc thật sâu trong đôi mắt của cô đã làm ảnh hưởng đến mỗi người đang ở đây, sự bi thương phẫn hận càng được thể hiện rõ ra ở ngay lúc này, cô gào thét như muốn chết đi: “Ông trời ơi! Nhà họ Phong ta cả đời trung hậu, vì bá tính mà hy sinh tất cả, kết quả nhà họ Phong ta lại rơi vào kết cục như vậy, nếu người trong thiên hạ phụ nhà họ Phong ta, vậy ta đây hà tất phải bảo vệ người trong thiên hạ?”
... Sau đó Kiều Cảnh Hi rơi vào ma đạo, bắt đầu điên cuồng cười to.
Sự bi thương nồng đậm ập vào trước mặt, những cảm xúc đa dạng hoá đan xen vào lẫn nhau, trong tiếng cười tê tâm liệt phế kia, cất giấu sự không cam lòng, sự phẫn hận, tuyệt vọng bi thương rồi lại vô lực để xoay chuyển trời đất.
Cuối cùng tiếng cười của cô cũng chậm rãi dừng lại, màn biểu diễn đến đây là kết thúc, Kiều Cảnh Hi cúi người xuống thật sâu với tất cả mọi người ở dưới sân khâu.
Mọi người ở đây xem đều bị cảm xúc này làm ảnh hưởng sâu sắc, bọn họ bị chấn động cả nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần.
Còn có người dùng ống tay áo để lau nước mắt, bao gồm hai vị đạo diễn.
Ông ấy chẳng thể nghĩ tới, Kiều Cảnh Hi không được ông ấy chú ý đến lại có kỹ thuật diễn lợi hại như vậy, ông ấy lập kích động như phát điên. Vốn dĩ ông ấy nghĩ rằng Cố Vũ Mạch là người thích hợp để đóng vai Phong Bi Hoạ nhất, nhưng mà quả thực là kỹ năng diễn của Kiều Cảnh Hi rất linh hoạt rất sinh động, hơn nữa cách cô biến chuyển cảm xúc cũng rất đúng chỗ, đạo diễn lập tức trở nên hưng phấn, ông ấy trực tiếp mạnh mẽ vỗ tay khen ngợi: “Tốt, thật sự là màn biểu diễn rất tốt!”
Biên kịch cũng vô cùng kích động đứng lên: “Cô đã diễn Phong Bi Hoạ ở trong suy nghĩ của tôi sống dậy!” Sau đó lại đi lên nói với Thẩm Lạc Trạch: “Ánh mắt của tổng giám đốc Thẩm thật sự rất tốt, anh đã đề cử một diễn viên tốt như vậy cho tôi!”
Thẩm Lạc Trạch ngoài cười nhưng trong không cười, anh ta nhàn nhạt ứng phó lại, biểu cảm có chút phức tạp nhìn Kiều Cảnh Hi. Nói thực là, anh ta cũng bị màn biểu diễn này làm cho khiếp sợ, thật sự anh ta không nghĩ tới Kiều Cảnh Hi luôn bị anh ta cố tình khinh thường vậy mà lại có sức bật mạnh như thế.
Về phần Ôn Hinh Nhu, sắc mặt của cô ta xấu đến cực cùng, nhưng sự giả nai ở bên ngoài mặt vẫn phải tiếp tục diễn.
Cô ta giấu sự không cam lòng vặn vẹo ở dưới đáy lòng, rồi mím môi cười: “Chị họ quả nhiên rất lợi hại, không uổng công lúc trước em và Lạc Trạch hết lòng đề cử chị, xem ra em đúng là không nhìn lầm người.”