Nhưng đồng thời, khi đối mặt đạo diễn Thẩm Lạc Trạch còn bày ra bộ dạng giả mù sa mưa nói: “Người này chính là người mới của công ty chúng tôi, về phần kinh nghiệm và kỹ thuật diễn của cô ấy khả năng sẽ tương đối yếu kém, làm phiền các ông quan tâm đến cô ấy nhiều hơn một chút.”
Hai người đạo diễn đều khách sáo cười cười, không nói được, nhưng cũng không nói không được.
Thậm chí có không ít nhân viên công tác cũng không quá coi trọng nữ chính, không biết là bọn họ có tâm hay là vô tình, mà âm thanh khe khẽ thì thầm của bọn họ thỉnh thoảng vẫn sẽ truyền vào trong lỗ tai của Kiều Cảnh Hi.
“Nhân vật nữ số 2 là một nhân vật quan trọng như vậy lại đưa cho một người mới không có danh tiếng gì, quả thực là đang phí phạm của trời mà!”
“Còn không phải là vậy hay sao, đầu năm nay diễn viên phái thực lực còn không bằng cả người thật sự có bối cảnh, nếu không phải cô ta dựa lưng vào cái cây cổ thụ là tập đoàn Thẩm Thị, thì cô cảm thấy cô ta có thể cùng đóng bộ này với ai đó ở phía trên hay không?”
Đạo diễn phất tay lên cắt đứt trận ồn ào này, giọng điệu của ông ấy không kiên nhẫn nói: “Được rồi, bắt đầu diễn thử vai đi!”
Tuy rằng vốn dĩ ông ấy không có bao nhiêu kỳ vọng vào cô, nhưng mà công việc của chính mình thì cũng không thể sao nhãng, vì thế ông ấy tùy tiện tìm cho Kiều Cảnh Hi một đoạn kịch bản ngắn, rồi dặn dò nói với cô: “Phần diễn quan trọng nhất của Phong Bi Hoạ là sau khi cô ấy bi tan cửa nát nhà, lột xác trở thanh một người xấu xa, từ bi thương biến thành oán hận thế gian, cô cứ tự mình tưởng tượng về cái hình ảnh kia một chút, cảm nhận được cảm xúc của cô ấy rồi, thì biểu diễn đoạn cảm xúc đấy ra là được.”
Kiều Cảnh Hi yên lặng gật đầu, ghi nhớ từng câu từng chữ ông ấy nói vào tận trong xương cốt của chính mình. Cùng lúc đó, trong lòng cô cũng đang bắt đầu yên lặng ấp ủ cảm xúc.
Cảm xúc của vai nữ số 2 này có những sự thăng trầm quá quá lớn, muốn hoàn toàn hiểu hết tất cả đúng thật là không dễ gì. Kiều Cảnh Hi nhắm mắt lại, trước mắt cô bắt đầu hiện ra một đoạn hình ảnh, theo đoạn hình ảnh đó cô chậm rãi tiến vào bên trong thế giới này.
Cả quá trình này giằng co suốt đúng mười phút đồng hồ, thấy Kiều Cảnh Hi chậm chạp mãi không bắt đầu, đạo diễn nhíu mày lại, nói với phó đạo diễn ở bên cạnh: “Đây là cô ấy đang làm cái quỷ gì vậy? Cố tình làm chậm trễ thời gian của chúng ta sao?”
Mà ở bên kia, Thẩm Lạc Trạch và Ôn Hinh Nhu còn tưởng rằng, đây là tố chất tâm lý của Kiều Cảnh Hi quá kém, mới chỉ như vậy đã bị dọa cho choáng váng, trong lòng bọn họ không khỏi sinh ra một trận đắc ý.
Ngay cả Ân Hồng, cũng âm thầm bối rối thay cô.
Ngay lúc trong lòng mọi người đang có vô vàn suy nghĩ không giống nhau, thì Kiều Cảnh Hi ở trên sân khấu bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong con ngươi đen trắng phân chia rõ ràng, dần dần mờ mịt hiện ra một màn cảm xúc đau thương, khi nhìn thấy cảm xúc này trong mắt cô, mọi người lập tức ngưng bàn tán, ngược lại bọn họ nhanh chóng hít một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm vào bóng dáng lẻ loi ở trên sân khấu không chớp mắt.
Trong đầu cô bắt đầu hiện lên khung cảnh cả nhà bị người ta làm hại, trong lòng Kiều Cảnh Hi đột nhiên bị một cơn đau đớn ập đến, bi thương che trời lấp đất đánh úp lại. Đầu gối cô bắt đầu hơi cong cong, bịch một tiếng quỳ rạp xuống với với đạo cụ búp bê người ở trên mặt đất, âm thanh run run khóc thút thít nói: “Cha, mẫu thân, các người mở mắt ra nhìn Hoạ Nhi đi...”