Kiều Cảnh Hi cho rằng sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Đình Thâm sẽ rời đi.
Nhưng đến tận lúc cô thu dọn bát đũa xong rồi, đột nhiên cô phát hiện Lục Đình Thâm đang ung dung nhàn nhã ngồi ở trên ghế sô pha uống trà, căn bản anh không hề có ý định rời đi.
Kiều Cảnh Hi không nhịn được, đi đến dò hỏi Lục Đình thâm nói: “Cái đó... Tổng giám đốc Lục, bây giờ cũng không còn sớm nữa, ngài không quay về nghỉ ngơi sao?”
Lục Đình Thâm nhìn mình một cái: “Làm sao vậy, muốn đuổi tôi đi?”
Kiều Cảnh Hi xấu hổ cười cười, trong lòng nói: Lời này không phải là vô nghĩa hay sao? Một người đàn ông như anh, chẳng lẽ còn muốn tôi giữ anh lại ở qua đêm chắc?
Hiển nhiên Kiều Cảnh Hi không có ý định như vậy, cô chớp mắt, sau đó nói: “Là như thế này, không phải tôi có nhận một bộ phim mới sao? Buổi buổi sáng ngày mai tôi còn phải đi tham gia thử vai, cho nên tôi muốn đi ngủ sớm một chút.”
Làm sao mà Lục Đình Thâm không hiểu được suy nghĩ của Kiều Cảnh Hi, thật ra anh cũng không có ý định tiếp tục ở lại chỗ này, không phải anh chỉ muốn nhìn thấy biểu cảm lúng túng của Kiều Cảnh Hi một chút thôi ư.
Bây giờ nhìn thấy rồi, anh cũng có thể rời đi.
Nghĩ vậy, anh buông cái ly xuống, chuẩn bị đứng dậy rời đi, ai ngờ, lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm lớn, chỉ trong giây lát, bên ngoài cửa sổ lập tức đổ một cơn mưa to.
Cả khuôn mặt của Kiều Cảnh Hi đều biến thành cứng đờ, đôi mắt cô nhìn thẳng ra bên ngoài ô cửa sổ.
Cơn mưa này... Liệu có phải nó đến quá đúng lúc rồi không?
Sớm không đến muộn không đến, cố tình chọn ngay lúc này?
Lục Đình Thâm cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hài hước nói: “Nhìn tình huống này... Có vẻ như là tôi không đi được rồi?”
Kiều Cảnh Hi không nói lên lời, trong lòng cô đang cầu nguyện mong ông trời cho cơn mưa này ngừng lại thật nhanh.
Ai ngờ, hai tiếng đồng hồ trôi qua, cơn mưa càng rơi càng nặng hạt, hoàn toàn không có ý định dừng lại, trong lòng Kiều Cảnh Hi vô cùng lo lắng.
Trong lòng cô đang thầm mắng ông trời, cố ý làm trái ngược lại với cô.
Cuối cùng, cô thật sự không chịu đựng được cơn buồn ngủ nữa, chỉ có thể khẽ cắn môi nói: “Như vậy đi, đêm hôm nay anh cứ ở chỗ này, nhưng mà anh cũng thấy rồi đấy, chỗ này của tôi chỉ có một phòng ngủ, cho nên anh chỉ có thể ngủ ở trên sô pha.”
Nói xong, cô đột nhiên nhìn về phía đôi chân dài của Lục Đình Thâm, sau đó lại nhìn chằm chằm vào chiếc ghế sô pha, cô không khỏi đỡ trán nói: “Thôi bỏ đi, nếu không anh ngủ ở trên giường của tôi đi, tôi ngủ ở sô pha.”
Để cho anh đường đường là tổng giám đốc của Lục Thị ngủ trên chiếc ghế sô pha nhỏ chật chội, thật sự lương tâm của cô có chút cắn dứt.
Lục Đình Thâm nghe vậy, anh không khỏi hơi hơi nhướng lông mày lên: “Không cần đâu, tôi ngủ trên ghế sô pha là được rồi, chỉ là chỗ này của cô có quần áo mà tôi có thể mặc được không?”
Kiều Cảnh Hi suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói: “Có lẽ là có, anh chờ một chút.”
Cô xoay người đi vào phòng, sau một lúc lục đồ lung tung beng cả lên, cuối cùng cô cũng tìm được một bộ áo ngủ dành cho nam.
Cô lấy nó ra, đưa cho Lục Đình Thâm rồi nói: “Đây là áo ngủ của em trai tôi, là đồ mới, còn chưa từng mặc một lần nào, khả năng anh mặc vào sẽ hơi chật, anh tạm chấp nhận một chút đi.”
“Ừ.”