“Đúng vậy, bất kể nói thế nào bọn họ đối xử tệ bạc với chúng ta lâu như vậy, hơn nữa cuối cùng giải thể cũng bất nhân bất nghĩa như vậy. Tôi thật là mắt bị mù mà tại sao lại gia nhập một công ty như vậy?”
“Các người nói đủ chưa!” Ôn Hinh Nhu nhẫn nhịn hồi lâu, chỉ cảm thấy trong nội tâm bị ép sắp bùng nổ, vì vậy cô ta lại cao giọng đáp trả: “Nói thế nào, tập đoàn Thẩm thị cũng đã cung phụng cho ác người lâu như vậy? Không biết ơn cảm kích thì thôi kết quả lại bị mỉa mai như vậy. Các người cảm thấy mình làm như vậy là nên sao?”
“Ồ, cô nói mà không biết xấu hổ sao?”
“Lúc trước coi chúng tôi như trâu như ngựa thù không lo, nhưng hiện tại các nhân hai người là hai bàn tay trắng, các ngươi ở đây khoe khoang canh gà đúng không? Tôi nói cho Ôn Hinh Nhu cô biết, chúng ta không phải kẻ ngốc, cũng không ăn bộ này. Nếu cô không tìm biện pháp để thanh toán lương cho chúng tôi sớm nhất, đừng nói là Thẩm Lạc Trạch, cho dù chúng tôi gộp tiền lại với nhau, cũng phải đem nhốt cô vào tù phán kết tội chung thân!”
Ngay khi lời nói này vừa đưa ra, ngay lập tức có người đứng lên đồng ý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây