“Lại có chuyện gì vậy?” Người trả lời điện thoại là Lục Vân Khê, từ trước đến nay bà ta đối với Ôn Hinh Nhu rất không chào đón, điều này sẽ khiến cô ta hoảng sợ khi nghe giọng nói của bà ta, bầy giờ nghe âm thanh vội vàng bà ta chỉ cảm thấy cô ta lại đang muốn làm phiền chính mình, căn bản không nghĩ tới Thẩm Lạc Trạch đã xảy ra chuyện nên giọng điệu của bà ta thập phần không tốt.
Ôn Hinh Nhu khó khăn nuốt nước bọt, sau đó đem sự việc của Thẩm Lạc Trạch nói qua với bà ta.
“Cái gì?” Lục Vân Khê vẫn giữ vẻ mặt không đếm xỉa tới, nhưng sau khi nghe cô ta nói xong, hai mắt liền trợn lớn.
“Người bên cảnh sát gọi cho con... Con cũng không biết phải làm thế nào, mẹ, mẹ nghĩ xem có biện pháp nào không. Nếu Lạc Trạch không được thả ra, chúng ta phải làm thế nào bây giờm..” Giọng nói yếu ớt của Ôn Hinh Nhu mang theo một chút cầu khẩn.
“Làm sao có thể vô duyên vô cớ xảy ra chuyện này!” Lục Vân Khê chỉ nghe thấy con của mình bị nhốt, đột nhiên cuồng loạn hét lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây