Toàn bộ lý trí đều không còn, Ôn Hinh Nhu ép hỏi: “Anh nói cái gì? Lạc Trạch bị đưa tới đồn cảnh sát? Làm sao có thể chứ, anh ấy không làm những việc này, sao lại bắt giữ anh ấy.”
“Cô hãy bình tĩnh lại, hiện tại đã có bằng chứng, đồn cảnh sát của chúng tôi sẽ không bao giờ xử oan người vô tội.”
Ôn Hinh Nhu lắc đầu, khàn giọng hét lên: “Không, không thể nào, không thể nào, Lạc Trạch, anh ấy thật sự sẽ không làm loại chuyện này, các người mau thả anh ấy ra!”
Mặc dù nói tình cảm của cô ta đối với Thẩm Lạc Trạch đã dần chai sạn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Thẩm Lạc Trạch vẫn luôn là trụ cột trong nội tâm cô ta để cô ta có thể dựa vào.
Bây giờ cô ta hai bàn tay trắng, cô ta chỉ biết nếu thật sự rời xa Thẩm Lạc Trạch, Thẩm thị sẽ không có ai chèo chống, những ngày tháng sau này cô ta sẽ không thấy mặt trời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây