Kiều Cảnh Hi lắc đầu, không chỉ dần dần thu lại ý cười trong mắt, ngược lại giữa lông mày thoáng lộ vẻ ưu sầu. Cô biết rất rõ, đây là mình gây sự với ngôi sao lớn... Mà lại trước mắt xem ra, mức độ không từ thủ đoạn của cô ta hẳn là sẽ không tốt hơn Ôn Hinh Nhu và Mộ Vô Sương chút nào.
“Thật là quá khinh người! Con tiện nhân Kiều Cảnh Hi này, a a a!” Vừa trở lại trong phòng nghỉ, Mạc Bích Dĩnh đã tức giận ném đồ bốn phía.
“Chị Bích Dĩnh, Kiều Cảnh Hi này được mọi người ủng hộ hơn trong tưởng tượng của em, em thấy chúng ta cũng không cần thiết phải dễ dàng tha thứ cho cô ta nữa, đến lúc đó ——”
“Cô còn có mặt mũi mà nói à!” Mạc Bích Dĩnh nghĩ đến những hành vi của cô ta hôm nay, liền không nhịn được đưa tay tát cô ta một cái. Đồ ngu này! Nếu như không phải cô ta khiến mình mất mặt, những người kia sẽ cười nhạo mình sao như vậy? Cũng không biết rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì, thế mà lại có một đồng đội heo như thế, đáng chết!
Cô ta đang nổi nóng trút hết tất cả bất mãn của mình len người trợ lý. Còn bên trợ lý, bị Mạc Bích Dĩnh đánh, dĩ nhiên cô ta giận mà không dám nói gì. Ngay khi hai người tự mình căm hận Kiều Cảnh Hi ở trong lòng, nơi cửa chợt xuất hiện bóng dáng của Lãnh Vô Hoan.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây