“Tôi cho cô biết, nếu như không phải người thay thế tôi chưa đến, tôi còn lười nhìn cô đấy, còn nữa, nếu cô thật sự đắc tội với tôi, đến lúc đó không biết người phải rời khỏi nơi này là ai đâu!”
Cô ta ăn nói vô cùng càn rỡ, chỗ nào cũng tràn đầy ý xem thường. Lãnh Vô Hoan may mắn ở trong lòng, cũng may lúc trước mình có tính cách cao cao tại thượng như thế, cho nên bây giờ khoan dung không cần cố đi ngụy trang, cũng có thể biểu hiện ra ngoài dễ như trở bàn tay. Nghĩ tới đây, đồng thời lòng cô ta cũng có chút chua xót. Hào quang lúc trước đã không còn tồn tại, bây giờ cô ta thế mà còn lưu lạc tới mức phải dựa vào mai danh ẩn tích để bắt đầu cuộc sống mới.
Sau khi Mạc Bích Dĩnh nghe cô ta nói mấy câu nói, lập tức tức giận đến nỗi lông mày dựng lên. Nói đùa à, sau khi mình đạt được tình trạng như bây giờ, người dám khiến cô ta khó chịu trong vòng giải trí đúng là không có mấy ai, giờ hay rồi, một nghệ sĩ nhỏ không có tên tuổi mà cũng dám quơ tay múa chân với mình, đúng là vô cùng quá đáng! Xem ra khẳng định sau lưng cô ta cũng có chỗ dựa, nếu như không có, cô ta không thể nào dám phách lối đến trình độ này được. Mà lại trong mấy câu mà cô ta nói, mặc dù không chỉ rõ ra rốt cuộc mình là ai phái tới, nhưng đại khái bọn họ cũng có thể đoán ra được rốt cuộc là nói người nào.
Hiển nhiên trợ lý của Mạc Bích Dĩnh thiếu kiên nhẫn hơn cô ta, trực tiếp hai tay chống nạnh, khí thế hung hăng nói về phía Lãnh Vô Hoan: “sao miệng người phụ nữ như cô lại thối như vậy? Tôi hỏi cô, có phải cô do tiện nhân Kiều Cảnh Hi kia phái tới hay không?”
Khi nghe thấy ba chữ Kiều Cảnh Hi này từ trong miệng cô ta, trong lòng Lãnh Vô Hoan vui mừng. Xem ra, mục đích của mình đã đạt được rồi. Mình vất vả biết được lịch trình của Kiều Cảnh Hi từ chỗ Lý Nghiên Nhi cũng coi như không đi một chuyến uổng công. Thế nhưng đương nhiên cô ta không thể biểu đạt vẻ mừng rỡ này ra được, bằng không sẽ lộ tẩy mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây