Kết quả, sợi roi kia lại quật tiếp vào trên mặt cô, Kiều Cảnh Hi đau đớn che mặt, làm thế nào cũng không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người cầm roi.
Lúc nửa đêm, trên đầu cô đã toát đầy mồ hôi lạnh, chiếc áo sơ mi mỏng manh cũng thấm ướt mồ hôi, cơm ác mộng vẫn quán chặt lấy cô, không có ý muốn bỏ qua cho cô.
Ngoài cửa nhẹ nhàng mở ra một khe hở, theo đó một bóng người cao lớn len vào nhà.
Giống như thường ngày, Lục Đình Thâm không bật đèn lên, mà lựa chọn ngựa quen đường cũ mò mẫm đi vào.
Có vẻ người trên giường đã sớm ngủ say, anh mò mẫm đi tới, trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định bật đèn lên kiểm tra tình trạng của Kiều Cảnh Hi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây