“Ừm, em từ chối yêu cầu của anh ta, đương nhiên sắc mặt của anh ta phải khó coi rồi.” Kiều Cảnh Hi cười thần bí, nhưng không giấu diếm Ân Hồng, đem mọi chuyện nói hết với chị.
Ân Hồng gật gật đầu, chống cằm cảm thán: “Thẩm Lạc Trạch này, đi đến tình cảnh như bây giờ cũng coi như xứng đáng, trước kia anh ta bỏ qua một người tốt như em, nếu chị là anh ta thì chỉ hận không thể chết đi.”
Kiều Cảnh Hi cười, chỉ cho rằng chị đang nói đùa.
Đúng lúc này, đột nhiên một giọn nói trầm ấm vang lên bên cạnh: “Cảnh Hi là người của tôi, đời này cô ấy chỉ có thể thuộc về tôi.”
“Những người khác đừng vọng tưởng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây