Nhắc tới Ôn Hinh Nhu, giọng nói của Ân Hồng ngày càng tức giận, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nhưng cô ta cũng coi như trừng phạt đúng tội, hai người bọn họ đáng lẽ mãi mãi không nên rời xa nhau mới đúng, tự bọn họ tính kế lẫn nhau, làm tổn thương nhau, đừng làm hại người khác nữa.”
Kiều Cảnh Hi mỉm cười, từ chối bình luận.
Ân Hồng cắn cắn môi: “Nhưng cũng phải nói, người phụ nữ vừa rồi nhìn qua có vài phần tư sắc, chẳng qua sẽ không phải loại người thiện lương gì, về sau chắc hẳn sẽ trị được Thẩm Lạc Trạch.”
Nhắc tới người phụ nữ bên cạnh Thẩm Lạc Trạch, Kiều Cảnh Hi hơi giật mình. Cô không biết có phải ảo giác của bản thân hay không mà cô luôn cảm thấy như thể đã từng nhìn thấy cô ta ở đâu đó.
Cô tự nhận trí nhớ của mình cũng không tệ lắm, theo logic bình thường, ngoại hình của người phụ nữ kia trăm dặm mới tìm được một, nhưng tại sao một người xuất chúng như thế cô lại không có chút ấn tượng nào? Hơn nữa, trước khi rời đi, ánh mắt của cô ta nhìn Kiều Cảnh Hi rất tệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây