Mùi trên người Lục Đình Thâm, Kiều Cảnh Hi không thể quen thuộc hơn được. Cô ôm chặt lấy anh, sau khi toàn bộ tâm tình lập tức thay đổi rất nhanh, trong nháy mắt trở nên sụp đổ. Nước mắt không kìm được trượt xuống từ khóe mắt, Kiều Cảnh Hi vùi vào lồng ngực anh, nghẹn ngào mở miệng: “Anh, đã xuất hiện rồi...”
Cô hoang mang lo sợ, thật sự không biết nói gì cho phải. Suýt chút nữa cô đã cho rằng mình sẽ mất đi tất cả. Lục Đình Thâm đáp lại cô bằng cách ôm càng chặt hơn. Mà Tần Ngọc Liên, đã tỉnh lại từ trong cơn lo lắng vừa rồi, lại bị tình huống trước mắt khiến cho ngây cả người.
Động tác của Lục Đình Thâm thực sự quá nhanh, bà ta còn chưa thấy rõ anh xuất hiện thế nào, anh đã đứng trước gót chân bà ta đỡ lấy Kiều Cảnh Hi sắp té ngã. Sau khi trợn mắt hốc mồm, bà ta cũng không biết nên nói gì cho phải, lập tức bị khí thế tỏa ra từ trên người Lục Đình Thâm dọa cho phát sợ, liền ngượng ngùng cười cười, rất lúng túng mở miệng nói: “Lục, Lục tổng, chào cậu...”
Có lẽ giọng của bà ta thu hút sự chú ý của anh, Lục Đình Thâm nhanh chóng dời ánh mắt từ trên người Kiều Cảnh Hi chuyển sang đến trên người Tần Ngọc Liên. Có điều khi ánh mắt dừng ở trên người bà ta thì vô cùng lạnh lẽo, Tần Ngọc Liên thật sự không dám tiếp tục giằng co với anh nữa, thậm chí bà ta cảm thấy nếu còn cứ một mực nhìn anh như vậy, mình sẽ biến thành một khối băng mà không hề hay biết. Khí thế trên người Lục Đình Thâm, thật sự quá đáng sợ.
“Lục tổng, tôi thật sự không cố ý... Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi nói đùa với Cảnh Hi thôi mà, không có chuyện gì xảy ra đâu: “ Tần Ngọc Liên vừa giả bộ hồ đồ, vừa lại không kiềm chế được nỗi e ngại của mình với anh. Bỗng nhiên bà ta chợt nhớ ra mình mới vừa giành được túi xách từ chỗ Kiều Cảnh Hi, liền cẩn thận lấy ra, sau đó bỏ qua một bên, trong cả quá trình, biểu cảm đều mang theo sợ hãi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây