Lông mày của Ôn Hinh Nhu nhíu lại, bất mãn quát lớn: “Tôi nói cho cô biết, đừng quên, tôi hiện tại là vợ của Thẩm Lạc Trạch, còn công ty này cũng coi như là của tôi!”
Kỳ thật, sự do dự của lễ tân là đằng sau Lãnh Vô Hoan vẫn con Thẩm Lạc Trạch làm chỗ dựa. Nếu cô ta đưa cho Ôn Hinh Nhu chìa khóa dự phòng vào phòng khách, Lãnh Vô Hoan tìm Thẩm Lạc Trạch để nói thì người không thể ăn nó sẽ là chính cô ta.
Nhưng bây giờ Ôn Hinh Nhu đã nói như vậy, tất nhiên cô ta không có chỗ cự tuyệt, không còn cách nào khác, ai bảo chính mình làm công việc tiếp tân đâu?
Quầy lễ tân thở dài một hơi, sau đó lần mò tủ phía dưới, cuối cùng lấy ra một chiếc chìa khóa sáng bóng, đưa cho Ôn Hinh Nhu.
Cuối cùng, vẫn không quên ân cần nhắc nhở: “Phu nhân, ở phòng thứ năm trên tầng mười sáu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây