Ôn Hinh Nhu khẽ khịt mũi: “Con không biết cũng không có cách nào lí giải, mẹ, người biết con chưa từng là người trong lượng người lớn đó.”
“Đứa nhỏ ngốc nghếch, con đang nói nhảm nhí cái gì vậy, mẹ nói cho con biết, dù có được gì, có được tất cũng mất đu. Giống như con bây giờ, chính là tích cực quá nên mất.”
Tốt hơn hết là lấy ví dụ, trong thời gian ngắn Tần Ngọc Liên không tìm được ai, vì vậy bà ta dứt khoát nói đến Kiều Cảnh Hi.
“Nhìn Kiều Cảnh Hi hồi đó đi. Cô ta hết lòng thích tiểu tử nhà họ Thẩm kia. Rốt cuộc cô ấy được cái gì? Không phải con ngoắc tay cái liền chạy theo con sao? Những gì con trải qua bây giờ cũng vậy.”
“Cũng đừng tức giận khi mẹ nói với con điều này. Đối với phụ nữ chúng ta, điều quan trọng nhất là có thể nhìn được, nhưng bây giờ con vẫn còn quá trẻ, rất nhiều chuyện con sẽ hiểu khi đến tuổi của mẹ. Tình yêu không phải là điều tất yếu. Nói thật với con, tư tưởng của mỗi người là khác nhau, cho dù có tình yêu thì cũng sẽ bị cuộc sống sinh hoạt từ từ làm phai mờ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây