Lục Mộ Hề đương nhiên biết mẹ cô nói lời tức giận, tránh không khỏi có chút buồn cười: “Mẹ, theo như người nói, con chỉ là nói giả thiết thôi nhé, mẹ quan trọng với anh trai như vậy, anh ấy quên ai cũng không thể quên người, đúng chứ?”
Lục Mộ Hề nói xong lời này, rất nhanh liền dỗ Trang Linh Ngọc vui vẻ cười lên.
Nói đi cũng phải nói lại, những năm này, đứa con trai này mặc dù biểu hiện lạnh lùng, nhưng đến lễ tết, đối với bà vẫn rất quan tâm săn sóc.
Chỉ là trong lòng bà mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn là vẻ phô trương nói: “Gọi cái gì mà gọi, không có gì hay để nhắc tới, đến lúc đó nó muốn về thì về, không muốn về còn thiếu đôi đũa ăn cơm đâu nhé.”
Lục Mộ Hề cười cười, sau đó cầm điện thoại của cô lên, bắt đầu gọi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây