“Cũng trách tôi nhất thời bị quỷ ám, vốn dĩ tôi có thể là người có sự nghiệp, gia đình hoàn mỹ hạnh phúc, Vô Sương, đều là cô hại tôi, hại tôi rồi!”
“Còn không bằng tôi đi chết đi, cô biết không, bốn phía bầu trời lạnh lẽo này, thật sự rất khó trải qua, rất cô độc...”
“Tôi làm nhiều việc như vậy, cuối cùng cũng không thể mất hết tất cả đi? Hay là, tôi đem chân tướng nói với mọi người, đem tất cả trách mắng tội lỗi đều đẩy lên người cô, như vậy cô sẽ có thể tới đây bồi bạn với tôi rồi, hahaha...”
Đến cuối cùng, biểu tình của tổng giám Bạch trở nên vặn vẹo, nụ cười cũng kì dị đến mức thấm vào lòng người.
Mộ Vô Sương gần như là hét lên bén nhọn mà tỉnh lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây