Nghe Kiều Cảnh Hi nói vậy, Tô Nhan vội vàng lau nước mắt, đáp: “Cậu nói cái gì vậy! Bây giờ chúng ta có thể coi là chị em tốt cùng gặp hoạn nạn, bất kể nói thế nào thì mình cũng nghĩ chúng ta là người hiền tự có thiên tướng. Mình nghĩ chúng ta chắc chắn sẽ không sao đâu!”
Thực ra Tô Nhan cũng biết, muốn thoát ra ngoài quả thực là khó như lên trời, hơn nữa lúc đám người kia ném bọn họ lên xe, điện thoại và túi xách cũng bị bọn chúng lấy đi mất rồi.
Điều đó đồng nghĩa với việc bây giờ hai người họ đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
“Cảm ơn cậu.” Khóe mắt Kiều Cảnh Hi cũng bắt đầu chua xót.
Lúc Tô Nhan dựa gần vào cô, cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây