Mộ Vô Sương cười một cách bi thảm, sau đó ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt, lúc này, cô ta xinh đẹp nhưng rất đỗi lạnh lùng, còn sự kiêu ngạo và tự mãn tận trong cốt tủy đã biến mất từ lâu.
Ngay lúc cảm giác thương hại đang dâng lên trong lòng giám đốc Bạch, Mộ Vô Sương đột nhiên nắm lấy tay gã, cởi áo bệnh nhân trên người mình, nói: “Nếu anh bằng lòng giúp tôi “thu dọn” Kiều Cảnh Hi, tôi hứa với anh, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh hết...”
“Vô Sương, em điên rồi!” Giám đốc Bạch bị sốc trước hành động bất ngờ này của cô ta, nhanh chóng rút tay ra.
Mấy năm nay, mặc dù gã luôn cố gắng hết sức để đè nén tình cảm của mình với Mộ Vô Sương, gã vẫn luôn coi cô ta như nữ thần và cảm thấy cô ta là một người không thể không tôn trọng.
“Xin anh đấy, tôi thực sự đã đến bước đường cùng rồi. Bây giờ cả Giải trí Hoàng Đình đều coi tôi như cỏ rác, trên thế giới này đã chẳng còn ai quan tâm đến tôi nữa. Nếu Lục Đình Thâm còn bị Kiều Cảnh Hi cướp đi mất thì tôi cũng chẳng thiết sống nữa...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây