Làm sao mà Thẩm Lạc Trạch không hiểu ý của cô ta chính là muốn để anh ta đi đòi lại công bằng thay cô ta chứ, nhưng Ôn Hinh Nhu giả vờ đến mức có chút quá rồi, cho dù không nói đến chuyện khác, rốt cuộc hai người bọn họ đã làm những chuyện gì với Kiều Cảnh Hi, trong lòng anh ta cũng đã sáng như là soi gương.
Căn cứ vào mối quan hệ của hai người, đương nhiên anh ta cũng không thể đi ra chọc phá, nhưng anh ta cũng không thể chậm chạp, vì thế chỉ đành phải an ủi cô ta: “Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng giúp em. Bây giờ em đồng ý với anh đừng khóc nữa được không?”
Đôi mắt của Ôn Hinh Nhu giống như là hoa lê dính hạt mưa, xoa xoa cánh mũi đã đỏ ửng, hỏi: “Anh nói thật sao?”
“Anh còn lừa gạt em được nữa sao?” Thẩm Lạc Trạch nhanh chóng đồng ý.
Ôn Hinh Nhu hờn dỗi một tiếng, dựa lên trên lồng ngực của Thẩm Lạc Trạch: “Vậy bây giờ anh mau chóng đi đòi lại công bằng cho em đi,” sợ Thẩm Lạc Trạch không đồng ý, cô ta lại bắt đầu giả vờ đáng thương nói: “Anh đi mà xem, bây giờ em đã bị người ta mắng thì như thế nào rồi, nếu như vẫn còn tiếp tục bị mắng như vậy, em sẽ không sống nổi nữa!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây