Lục Vân Thiên đưa mắt nhìn bóng người con gái nhà mình rời đi, lúc trở lại thì nhìn về phía Trang Linh Ngọc thở dài.
“Con bé cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã có chính kiến của mình. Tôi cảm thấy bà cũng phải thu lại tính tình nóng nảy của bà lại mới được.”
Trang Linh Ngọc trước mặt ông đã hoàn toàn buông xuống cái tôi, đùa giỡn nói: “Không muốn! Em lại không có nói sai.”
Lục Vân Thiên không biết làm sao.
Lập tức nghĩ đến cuộc điện thoại mà Trang Linh Ngọc vừa nói kia, trong lòng cũng không có mùi vị gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây