Giản Nhược Vi thấy mục đích của mình đã đạt được, trong lòng cô ta mới cảm thấy thống khoái hơn, nhưng cô ta không thể lập tức thể hiện niềm vui này ra, vì hiện giờ cô ta còn phải giả vờ làm người vừa hiền lành vừa đáng thương.
“Dì, đến lúc đó dì cũng đừng nói những lời quá đáng quá.” Để khơi gợi lửa giận của Trang Linh Ngọc, Giản Nhược Vi dịu dàng “Khuyên giải an ủi”: “Dù sao nói thế nào cô ta cũng là người phụ nữ anh Thâm xem trọng, nhỡ sau này cô ta tố cáo với anh Thâm, anh Thâm trở về cãi nhau ầm ĩ với các dì, vậy cũng không đáng giá...”
Giản Nhược Vi thành công khơi gợi lửa giận của Trang Linh Ngọc, bà ta trợn trừng mắt lên, tức giận nói: “Nó dám! Dì là mẹ ruột mang nặng đẻ đau nó suốt mười tháng trời, chẳng lẽ còn không bằng một người phụ nữ vô danh sao?”
Giản Nhược Vi vội vàng an ủi bà ta: “Dì, cháu cũng không có ý như vậy, chỉ suy đoán khả năng có thể xảy ra thôi...”
Thậm chí Lục Mộ Hề nghe cô ta nói xong cũng nắm chặt tay thành quả đấm, dõng dạc nói: “Chị Nhược Vi, em thấy chị quá hiền lành rồi đấu, chị không cần quan tâm đến những chuyện đó đâu, mẹ em tự nhiên sẽ có cách đối phó với cô ta, anh em đúng là kẻ mắt mù, người phụ nữ tốt như chị không muốn, cố tình lại muốn tự mình tìm!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây