Ân Hồng tiếc hận thở dài: “Cảnh Hi à, nếu em có thể ôm bắp đùi của người ta thì tốt biết bao.”
Nghe Ân Hồng nói vậy, Kiều Cảnh Hi hơi ngẩn ra, sau đó cô phớt lờ như không nghe thấy gì.
Nhắc tới mới nhớ, có vẻ duyên phận dữa hai người khá sâu. Hơn nữa, nếu cô thật sự muốn ôm cây đại thụ là Lục Đình Thâm, cũng không phải là cô không có cơ hội. Nhưng giờ bảo cô rời khỏi tập đoàn Thẩm thị, cô lại thật sự không cam lòng.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, dạo này suy nghĩ của cô có vẻ đã thay đổi rất nhiều rồi, nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ nghĩ rời khỏi đấy càng sớm thì càng tốt, nhưng giờ cô lại bắt đầu cân nhắc giữa cái được và cái mất.
Xét chu cùng, hai người Thẩm Lạc Trạch và Ôn Hinh Nhu đã từng hao tổn biết bao tâm huyết đối xử tồi tệ với cô, cô cũng đã ghi nhớ những thủ đoạn nhỏ đó vào trong sổ nợ, ngày nào còn chưa trả hết nợ, ngày đó cô chưa muốn rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây