Dược Tiểu Tiểu liếc nhìn đồng hồ trên tay, mới ba giờ chiều, còn khá lâu mới đến bữa tối. Vẫn còn thời gian đi dạo xung quanh xem có nhặt nhạnh được gì hay ho không.
“Ối, ấm sắc thuốc, nghe nói mày sắp xuống nông thôn hả? Thật không đấy? Nhà mày nỡ lòng nào cho mày đi vậy? Chậc chậc, với cái thân hình còi cọc này, xuống đó được ba ngày không biết có sống nổi không?”
Dược Tiểu Tiểu vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Vu Cương, một cậu nhóc mập ú như cái chum, sống cùng khu tập thể với cô. Cả hai có cảnh ngộ “bệnh tật” giống nhau, chỉ khác là Dược Tiểu Tiểu từ nhỏ đã ốm yếu, phải uống thuốc như cơm bữa, lúc nào cũng có nguy cơ “xì hơi” bất ngờ. Còn nhóc Cương thì ngược lại, do lúc nhỏ ăn nhầm phải thứ gì đó nên bị ngộ độc, từ đó phát phì. Nhưng trừ béo ra, cậu ta khỏe như trâu, quanh năm suốt tháng chẳng ốm đau gì.
Nhưng một người là “ấm sắc thuốc nhỏ”, một người là “chum di động”, bọn trẻ trong khu tập thể chẳng ai thèm chơi cùng. Cuối cùng, hai đứa trẻ tội nghiệp đành chơi với nhau. Nhưng phần lớn là Vu Cương bắt nạt Dược Tiểu Tiểu. Mà hễ có ai bắt nạt Dược Tiểu Tiểu là y như rằng Vu Cương lao vào “bảo vệ”, mười lần đánh nhau thì hết năm lần là vì Dược Tiểu Tiểu...
“Chum di động, nhà mày ở biển à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây