Căn phòng tối đúng như tên gọi của nó, bên trong không có lấy một ô cửa sổ, lối ra duy nhất là cánh cửa gỗ.
Dược Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mở mắt ra. Phải mất một lúc lâu, cô mới dần quen với bóng tối dày đặc.
Cô rón rén mò mẫm đến cạnh cửa, áp tai vào, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài: “Người câm, tôi ra ngoài một chuyến, tối nay cố gắng mang người đến, chúng ta tranh thủ chuyển đồ đi, kẻo đêm dài lắm mộng.”
Tên to con cởi trần không nói gì về Dược Tiểu Tiểu, nhưng hắn ta có vẻ tin tưởng người câm sẽ tự xử lý. Nhiệm vụ của hắn ta là đi đón người, sau đó vận chuyển “lô hàng” đi...
“Ừm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây