“Hừ, một con lợn rừng, anh có thể bảo vệ tôi, nhưng mà đây là hơn hai mươi con lợn rừng, anh bảo vệ thế nào đây? Huống chi còn có một đám người không rõ thân phận?”
Bởi vì âm thanh của Dược Tiểu Tiểu quá nhỏ, Mộ Khiếu Trần không nghe thấy cô nói gì. Nhưng Mộ Khiếu Trần nhìn thấy biểu cảm sắp khóc của Dược Tiểu Tiểu, cũng biết cô đang sợ hãi.
Dược Tiểu Tiểu: Không, anh không biết, em không phải sợ hãi, em đang nghĩ cách tự cứu đây!
Nếu như không có Mộ Khiếu Trần, Dược Tiểu Tiểu có thể vào không gian, đợi sau khi không còn nguy hiểm, cô lại ra ngoài, hoặc là cô có thể dùng bom trong không gian để đối phó với đàn lợn rừng, nhưng bây giờ lại có Mộ Khiếu Trần là cái đuôi này, cô cái gì cũng không làm được.
Haizz!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây