Sau khi giao kèo, Hoàng Tuyền nói trò chơi sinh tồn của Tống Tinh Thần không thể dừng lại, nhưng hắn sẽ bí mật giúp đỡ, và hứa sẽ để hai người họ sống sót. Còn về phần tôi có thể sống hay không là phụ thuộc vào màn trình diễn của chính mình.
Hoàng Tuyền rời đi, chiếc màn hình TV cũng được mang theo, nhìn bầu trời chuyển dần từ sáng sang tối, tôi cảm thấy đây là buổi tối dài nhất trong đời. Cuối cùng thì bên ngoài cũng hoàn toàn tối đen, tâm trạng vô cùng nặng nề, nhưng tôi đã cảnh tỉnh bản thân, nếu đặt tổ tiên Tống Từ vào hoàn cảnh này, ông cũng sẽ chủ động hy sinh bản thân, mặc dù vậy nó cũng chẳng khiến tôi thấy dễ chịu hơn. Tựa đầu vào song sắt, những ký ức nối tiếp nhau hiện ra trước mắt, nhớ lại những lần vào sinh ra tử với mọi người, bất giác nước mắt lăn dài.
Sự chờ đợi trong dày vò rốt cuộc được chấm dứt bởi tiếng mở cửa, một thuộc hạ bước vào nói với tên vệ sĩ đang canh giữ tôi: “Đưa hắn đi!”
Tôi bị trói tay giải ra ngoài, trông thấy Tiểu Đào và Đao Thần cũng ở ngoài sân. Đao Thần vẫn đeo mặt nạ, xem ra Hoàng Tuyền đã cho ông ta chút thể diện. Trông thấy tôi, Tiểu Đào la lên: “Tống Dương, chúng làm gì anh vậy?”
Tôi gượng cười: “Không có gì đâu, em đừng lo lắng!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây