Giám đốc Trình nói tiếp: “Trên cương vị là người quyết định, đương nhiên phải tự gánh chịu trách nhiệm, cho nên tôi mới nói tất cả đều là lỗi của ông ấy. Nhưng con người đều bị trói buộc bởi hoàn cảnh, lúc đó vụ án đã lâm vào bế tắc hoàn toàn, lão Tôn lại là người ghét ác như thù, biết rõ ràng nghi phạm là 4 người kia, biết rõ họ giết người vì tư lợi, lại không thể bắt họ. Nỗi tuyệt vọng đó, là người trong ngành, chắc cô cậu cũng hiểu.”
Tôi và Tiểu Đào cùng gật đầu, tôi hiểu cái cảm giác này, bất lực trong việc thực thi chính nghĩa là nỗi khổ rất lớn.
“Nếu đặt vào hoàn cảnh đó, tôi cũng làm vậy, huống chi lão Tôn đã phải trả giá rất nhiều cho quyết sách thất bại năm đó rồi.” Nói tới đây, giám đốc Trình thở dài một tiếng: “Vụ án này, nếu cô cậu muốn điều tra thì phải muôn vàn cẩn thận, đừng dẫm lên vết xe đổ. Được rồi, những gì nên nói tôi đã nói, giờ tôi phải về, chúc cô cậu may mắn!”
Tiễn giám đốc Trình ra cửa, ông ta tự lái xe rời đi, Tinh Thần nói: “Tiểu thiếu gia, ta đã hỏi tiền bối, ông ây không biết chuyện này, nhưng ông ấy bảo, nếu có chỗ nào cần tới, ông sẽ hỗ trợ.”
Tôi gật đầu: “Xét câu chuyện này, hẳn là cô cô biết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây