Năm phút trôi qua, chúng tôi cảm thấy thật sự khó thở, nhưng tiếp viện vẫn chưa thấy đâu. Tiểu Đào đã ngã ra đất, mồ hôi lạnh toát đầy, cố sức hô hấp nói: “Tóng Dương, khả năng em không trụ được nữa.”
Tôi rất muốn nói với nàng đừng nản chí, nhưng lời không cất lên được, bản thân mình cũng đang ở trạng thái thiếu oxy trầm trọng.
Đao Thần chợt nói: “Nếu một người chết, có lẽ sẽ đủ oxy cho những người còn lại chờ đến khi tiếp viện tới. Vừa nói hắn vừa giơ đao lên, tôi hô: “Không! Đừng làm chuyện vô nghĩa!”
Tay cầm đao của hắn đột nhiên rơi xuống, không ngừng run rẩy. Hắn cũng giống mọi người, đã lâm vào tình trạng thiếu oxy trầm trọng, dưới hoàn cảnh này thì dù thân thủ cỡ nào cũng bó tay. Tôi dùng hết sức tàn nói: “Ngàn vạn lần đừng buông xuôi, nếu hôn mê do thiếu oxy, cơ thể con người vẫn có thể chống đỡ được 5p. Nhất định bây giờ Tôn thúc đang cố gắng đào bới lối vào, chúng ta vẫn còn hy vọng!”
Dưới tuyệt cảnh, ý chí là rất quan trọng, tôi không nói cho họ biết một điều, đại não thiếu oxy trong thời guan dài, dù có cứu được cũng biến thành người thực vật.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây