Phủ ga trải giường lên cái xác, tôi nói với cảnh sát đường sắt: “Đi, chúng ta kiểm tra hành lý của nạn nhân.”
Quay về toa xe của mình, Mao Cương không biết từ lúc nào đã biết được tin tức về vụ án thứ 2, thấy chúng tôi tới thì lải nhải luôn mồm: “Tống thần thám, bắt được hung thủ chưa? Ai da quá dọa người rồi, chưa đến 1h xảy ra hai án mạng, sao giờ ngồi tàu lại mất an toàn như vậy.”
Lời nói này khiến các hành khách khác bàn tán xôn xao, Mao Cương nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn của họ, cứ truy hỏi tôi về vụ án.
Tôi nói: “Cái này không tiện tiết lộ, chờ xong việc tôi khắc sẽ thông báo...hành lý của ông già kia đâu?”
Mao Cương chỉ cho tôi, cảnh sát lấy xuống, mở ra nhìn một chút. Trong va li chỉ có quần áo và mấy chai thuốc, nhưng nhãn đã bị xé, vặn nắp ngửi thử cũng không biết là thuốc gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây