Tôi không thể tin vào mắt mình, quay qua nhìn Huyết Anh Vũ, nàng nghiêng đầu cười quyến rũ: “Tôi thua, các người đi đi!”
“Nhưng...tại sao?” Tâm tôi thầm nói, chẳng phải chúng ta là kẻ địch ư?
“Tôi là một phụ nữ vô tình vô nghĩa, trên thế giới chỉ có một thứ khiến tôi trân trọng, là con gái mình. Cậu đã cứu nó hai lần, còn giúp nó hoàn thành tâm nguyện, món nợ này người làm mẹ phải trả, nhất định phải trả.” Vừa nói Huyết Anh Vũ vừa giơ tay ra, khẽ chạm vào má tôi: “Cậu đừng hiểu sai ý tôi nhé, lần sau gặp, chúng ta sẽ là kẻ địch.”
“Huyết Anh Vũ đại nhân!” Cách cách lớn tiếng la lên: “Sao bà dám lừa dối Vương gia? Bà nghĩ Vương gia sẽ bỏ qua chuyện này ư?”
Huyết Anh Vũ lười biếng duỗi lưng: “Ta muốn thế nào thì nó là như thế. Cái lão yêu quái mãn Thanh kia có là gì. Thành thật mà nói, ta ghê tởm việc làm ăn của lão tận xương tủy...Nhắc mới nhớ, con gái ta suýt thì mất mạng trong tay lão, món nợ này ta còn chưa tính đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây