Tôi cầm cái walkman trên ghế lên, ấn play, cùng với tiếng tạp âm là giọng khàn khàn của Thợ Đồng Hồ: “Tống Dương, mạng người...có phải đồng giá hay không, đáp án cuối cùng ta đặt trước mặt ngươi. Hãy chứng minh cho ta xem ngươi có bao nhiêu chính nghĩa đi. Trên bức tường quay ra ngoài đường này toàn bộ là ảnh các thân nhân cảnh sát, bên đối diện là ảnh thân nhân các phạm nhân. Manh mối tìm ra họ nằm phía sau ảnh, nhưng ngươi chỉ được lựa chọn một bên. Ta trịnh trọng nhắc nhở ngươi, lần này đừng hòng có suy nghĩ sẽ cứu cả hai bên, nếu không một người ngươi cũng đừng mơ cứu được.”
“Khốn kiếp, đúng là vô sỉ!” Lý Tấn Phong nổi giận mắng.
Thực ra trước khi vào căn nhà này, tôi đã đại khái đoán được. Lúc trước thẩm vấn nghi phạm, tên nào cũng tuyệt đối giữ bí mật, tôi đoán Cảnh Vương Gia đã nắm điểm yếu của chúng. Không nghi ngờ gì, điểm yếu này chính là thân nhân.
Giờ bọn chúng lại mang cái điểm yếu này ra uy hiếp chúng tôi. Thân nhân của phạm nhân hay của cảnh sát đều là người vô tội, đều quan trọng như nhau, lựa chọn một bên thì đồng nghĩa với giết chết bên kia.
Tôi hít sâu một hơi, hỏi mọi người có ý kiến gì không. Tống Tinh Thần nói: “Nếu là lưỡng nan lựa chọn, chi bằng cứu người của mình.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây