Rất nhanh sau đó điện lưới của khu vực bị cắt, tôi bảo Tiểu Đào rút một viên đạn ra ném xuống nước thử, không có điện. Các nhân viên cảnh sát tìm dụng cụ, mở cái bể kính to đùng ra. Khoảng thời gian này Tiểu Đào chỉ đứng khoanh tay không lên tiếng, nhìn nét mặt của nàng, có vẻ nuốt không trôi cục tức bị chơi xỏ. Tôi an ủi: “Sự việc đã như vậy rồi, đừng để bụng.”
“Lão cáo già kia ngay từ lúc bắt đầu đã không có ý định để chúng ta cứu người.” Tiểu Đào nghiến răng.
Lúc này điện thoại tôi reo chuông, là một số lạ gọi tới. Do dự một chút, tôi ấn nút nghe, có giọng một cô gái vang lên: “Xin chào, cho hỏi có phải Tống tiên sinh?”
Nghe giọng này là dân sale, giờ tôi nào có tâm trạng để ý, nói câu từ chối rồi định cúp máy, đối phương vội vàng kêu: “Không không, Tống tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Tôi là người của hội chữ thập đỏ Trung Quốc.”
“Cái gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây