Mười phút sau tôi và Tiểu Đào đã có mặt trong phòng khẩu cung, tự thẩm vấn tội phạm mà mình bắt. Đây đã trở thành thói quen, một nghi thức, không làm vậy thì cứ như là vụ án không hoàn chỉnh vậy.
Trương Thạc trông thấy tôi quấn băng trắng thì cười, lẩm bẩm: “Mù ư? Đáng đời!”
“Như nhau thôi, độc nhãn long.” Tôi nhếch mép cười khẩy, mấy hôm nay dùng tai thay mắt, thính giác của tôi trở nên đặc biệt nhạy cảm, tiếng dịch chân trên đất cũng nghe rõ ràng.
“Trương Thạc, ta có thể nói cho ngươi biết, tham khảo vụ Lý Vân Gia lần trước, tử hình là cái án không thể thoát. Cho nên ngươi nói dối với chúng ta sẽ chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào, hy vọng ngươi thành thật khai báo.” Tiểu Đào nói.
Tôi thì dùng ngữ khí ôn hòa hơn: “Sau khi vào tù, sẽ chẳng có cơ hội tâm sự nữa. Chúng ta vừa là thầy trò, vừa là đối thủ, quan hệ thật đặc biệt, giờ đã lưỡng bại câu thương, thôi thì dốc hết tâm can một lần đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây