Tôi với Tiểu Đào đến ký túc của Trương Thạc, kết quả chỉ gặp một giảng viên mà chúng tôi không quen biết. Ông ta nói Trương Thạc đã dọn ra ngoài từ hồi tháng 5, và cho địa chỉ cụ thể.
Chúng tôi ra khu phòng trọ gần trường thì tìm được chỗ Trương Thạc ở. Khu này đều là nhà xây dựng trái phép, trời vừa tối thì nhìn rất âm u, Tiểu Đào bước tới gõ cửa. Không có ai trả lời, tôi bèn lấy dụng cụ ra mở khóa. Vừa đẩy cửa ra thì một mùi cồn y tế xộc thẳng vào mũi, trong phòng bày biện đơn giản, cửa sổ đều che rèm kín bưng, mép giường để một cái giá truyền dịch đã hoen gỉ, trên giá là một chai nước thuốc. Bàn có mấy ống tiêm, bông tăm, cồn khử trùng, thùng rác thì vứt mấy cái bông gạc dính máu.
Tôi mở tủ lạnh ra, không có thức ăn, nhiệt độ để cực thấp, bên ngăn cánh tủ là một giàn ống nghiệm chứa chất lỏng, phía trên màu vàng, dưới thì màu đỏ. Trong tủ còn có mấy hộp thuốc, tôi thuận tay cầm lên đọc rồi la: “Không sai, là thuốc ức chế miễn dịch!”
“Thật không ngờ, thật không ngờ...” Tiểu Đào với tay bật đèn.
Ngoài cửa tủ lạnh có dán mẩu giấy ghi nhớ, tôi so sánh chữ viết trên đó với chữ trên cuốn sách, quả nhiên là cùng một người, hưng phấn nói: “Người giả chữ viết của Lý Vân Gia là anh ta!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây