Sáng hôm sau bò dậy, tôi căn bản đã khôi phục bình thường, Vương Đại Lý nhìn thấy vỏ lon trong thùng rác thì ngạc nhiên: “Dương tử, tối qua ngươi uống bia à?”
Tôi chẳng chối được, đành ấp úng thừa nhận. Hắn vỗ vỗ vai tôi, nói: “Ta biết ngươi phá án khổ cực, có chuyện gì cũng đừng gánh một mình, cứ tâm sự với người anh em này, đừng để tâm lý xảy ra vấn đề.”
Tôi cười cười: “Ta không sao thật mà.”
Đại Lý cũng là nạn nhân của Lý Vân Gia, tôi đang phân vân không biết có nên nói chuyện này cho hắn biết không. Nghĩ lại thì thôi đi, ám thị của Lý Vân Gia trong đầu hắn chưa trừ tận gốc, ngàn vạn lần đừng để hắn liên lụy vào.
Đích thân trải qua sự việc tối qua, tôi mới cảm nhận được loại ám thị này, cho dù biết rõ tác dụng của nó nhưng vẫn không tránh được, giống như biết rõ đạn bắn ra từ nòng súng nhưng chẳng thể làm gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây