Trước đây tôi cũng không hỏi cặn kẽ cha Sở Yên về mẹ cô bé, người xưng là mẹ cô bé này gần như là cùng 1 khuôn đúc ra, chị đột nhiên xuất hiện khiến tôi không biết làm sao.
Hít thở sâu mấy cái để ổn định tâm tình, tuy nhiên lại hít phải mùi thơm xiêu hồn lạc phách trên cơ thể chị, nhịp tim lại càng đập dồn dập. Tôi cảm giác mình lúng túng tới cực độ, cứ như một kẻ ăn mày đứng trước Vương Hậu, vừa tự ti vừa mặc cảm.
Có vẻ đã sớm quen với phản ứng này từ người đối diện, chị mỉm cười quan sát tôi, nói: “Cảm ơn anh đã làm tất cả những việc này vì con gái tôi.”
“Không...không có gì..” tôi lắp bắp trả lời.
“Có thể giúp tôi một chuyện nhỏ không?” Chị xòe năm ngón tay thon mảnh trắng nõn ra, trong lòng bàn tay có một sợi dây chuyền vàng chóe, mặt dây hình trứng ngỗng, có vẻ là mở ra mở vào được, chị nói: “Giúp tôi giao cái này cho cha con bé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây