Tôi nói: “Đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy, đó cũng chẳng phải thuốc hiếm gì, tôi nghĩ sẽ kiếm được cho cô.”
Sở Yên lắc đầu: “Bác sĩ nói thực ra tôi chỉ có thể sống đến hôm nay, việc sống được 1 tháng là lừa gạt cha tôi mà thôi. Thuốc tôi mang theo là tính toán vừa đủ đến hôm nay, tôi có thể cảm giác được nhịp tim mình ngày càng yếu, có thể dừng lại bất cứ lúc nào, có điều tôi không sợ, dù sao thì tôi cũng đã chết nhiều lần rồi.”
Nói tới đây, Sở Yên nở một nụ cười hiền từ, nụ cười này lại khiến tôi tan nát cõi lòng, Quang trọc bên cạnh thì mắt đã sớm nhòa lệ.
“Tại sao phải làm chuyện ngu ngốc này?” Tôi hỏi.
“Cũng suy nghĩ giống Dương tỷ tỷ, muốn dốc sức mình cứu một số người, tôi cảm thấy những thiếu nữ kia quá đáng thương.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây